Qua hàng thịt chó đến hàng thịt trâu
Chó đây mèo đây, ông cứ xơi tự do, rồi ngày mai đau bụng đi ngoài
Tìm ông lang béo tôi nhờ:
- Có thuốc gì hay nhất cho tôi 1 vài viên, tôi sẽ trị khỏi bệnh ngay
Tôi với ông lang phệ, không phân biệt béo, gầy; cùng đồng tâm tiêu diệt hết vi trùng.
Hát cùng nhạc gốc!
Nhãn
- A Điều lệ CLB (1)
- Ẩm thực (6)
- B Danh sách CLB (1)
- Bài hát chế (7)
- C Thành lập CLB (6)
- Ca khúc hay (9)
- CAHN - tư liệu (10)
- Chuyện lạ (11)
- Chuyện xưa (20)
- Du lịch (4)
- Đọc báo mạng (16)
- Đời cầu thủ (17)
- Euro 2012 (9)
- HPHN 2012 (12)
- Khoa học Công nghệ (5)
- Người hâm mộ (3)
- Nhạc cổ điển (2)
- Phim CMT8 (1)
- Phóng sự - Ký sự (12)
- PKKQ - Tư liệu (1)
- QK3 - tư liệu (3)
- QK4 - tư liệu (2)
- Sức khỏe (11)
- Sưu tầm (16)
- Tản văn (5)
- Thể Công - tư liệu (37)
- Thông báo (37)
- Tiếu lâm (99)
- Tin buồn (2)
- Tin tức (92)
- Trang Thơ (2)
- Tư liệu lịch sử (6)
- Vang bóng 1 thời (2)
- Văn hóa - Nghệ thuật (13)
- Video (20)
- WC 2018 (1)
Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012
“Trần Gian Một Khúc" (ST: Đạt)
Con người ta sinh ra,có ai thoát khỏi: sinh, lão, bệnh, tử??
Sinh, Trụ, Hoại, Diệt là định luật của tạo hóa, không có cách chi thay đổi được.
Cây cối đâm chồi nảy lộc vào muà xuân, xanh tốt xum xuê trong mùa hè, lá héo vàng vào mùa thu, đến mùa đông thì lá vàng rơi rụng, chỉ còn trơ trụi cành cây. Rồi tới mùa xuân năm sau, cây lại đâm chồi nảy lộc. Cái chu kỳ sinh, trụ, hủy, diệt cứ tiếp nối nhau, không ngưng nghỉ.
Ðời người là bể trầm luân, cõi thế gian đầy những ưu tư phiền não. Vạn vật đều bị chi phối bởi luật vô thường.. Vừa mới sinh ra cất tiếng khóc oa oa chào đời. Rồi lớn lên, bước vào đời với bao nhiều mộng đẹp. Thoắt một cái, mái tóc đã điểm sương, mắt đã mờ, lưng đã mỏi, 2 chân đã chậm chạp. Rồi cuối cùng, là hai tay buông xuôi, đi vào lòng đất, bỏ lại trên thế gian tất cả các thứ mà cả đời phải bôn ba vất vả mới làm ra được..
Sinh, Trụ, Hoại, Diệt là định luật của tạo hóa, không có cách chi thay đổi được.
Cây cối đâm chồi nảy lộc vào muà xuân, xanh tốt xum xuê trong mùa hè, lá héo vàng vào mùa thu, đến mùa đông thì lá vàng rơi rụng, chỉ còn trơ trụi cành cây. Rồi tới mùa xuân năm sau, cây lại đâm chồi nảy lộc. Cái chu kỳ sinh, trụ, hủy, diệt cứ tiếp nối nhau, không ngưng nghỉ.
Ðời người là bể trầm luân, cõi thế gian đầy những ưu tư phiền não. Vạn vật đều bị chi phối bởi luật vô thường.. Vừa mới sinh ra cất tiếng khóc oa oa chào đời. Rồi lớn lên, bước vào đời với bao nhiều mộng đẹp. Thoắt một cái, mái tóc đã điểm sương, mắt đã mờ, lưng đã mỏi, 2 chân đã chậm chạp. Rồi cuối cùng, là hai tay buông xuôi, đi vào lòng đất, bỏ lại trên thế gian tất cả các thứ mà cả đời phải bôn ba vất vả mới làm ra được..
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)