Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Vết sẹo cằm và "chảo lửa" Thành Vinh (Duy Lễ)

Có phải pha bóng này?
Đến 1964 tôi được bổ sung cho đội QK4, ngày đó lực lượng quá yếu. Không phải bây giờ mà từ thời đó dân Vinh rất máu bóng đá và Tp Vinh đã là "chảo lửa" mỗi trận thi đấu.
Năm đó QK4 đá với Cảng Hải Phòng. Gần hết 90', QK4 dẫn 1-0. Đội bạn ép liên tục, cố gỡ hòa.
Có quả sút vào góc xa cầu môn, trong vòng 5m50 tôi nhảy lên, 2 tay đã chạm bóng. Nhưng, (lại nhưng), bất thình lình tiền đạo Cảng từ xa, nhảy tới, gật mạnh đầu. Không chạm bóng mà đầu anh ta chạm mạnh vào hàm tôi. Choáng quá, tôi bất tỉnh không còn biết gì.


(Mãi sau này mới hay, ngay sau cú phạm luật với thủ môn trong vòng 5m50, cả cầu trường như vỡ tung. Lính tráng cầm mũ cối, nhân dân tháo dép dưới chân, nhảy hết cả xuống sân, săn các cầu thủ đội Cảng mà tấn công. Kinh khủng khiếp!).
Tôi thiếp đi 1 lúc thì thấy có cầu thủ đối phương đập đập vào người xin lỗi. Xe cứu thương chở về bệnh viện QK. Sau khi chiếu chụp, bác sĩ chẩn đoán: vỡ xương hàm dưới bên phải, phải mổ. Đau lắm nhưng chưa vợ con, mổ thế này thì chết. Tôi lắc đầu. Cứ nghĩ làm 1 đường dao dưới cằm thì thành sẹo, mất "bằng đẹp giai", các em xinh đẹp không còn theo nữa.
Vì tôi cương quyết nên bác sĩ đành phải nghe, dùng băng quấn quanh đầu cố định xương hàm dưới. Ôm cái hàm đau suốt tháng trời ở viện. Nghe tin kết quả trận đấu bị hủy vì 2 đội giao chiến. Riêng tôi đau thì đau nhưng thoát bị mổ xẻ.
Vết sẹo này theo tôi cho tới tận giờ. Nghĩ lại ngày đó đã ra quyết định đúng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nếu bạn không đăng kí mà muốn có comment thì sau khi viết nhận xét (nhớ đọc lại 1 lượt) và điền tên (hoặc nickname) của mình, rồi click vào mục "Ẩn danh" ("Chọn 1 nhận dang" ở phía dưới). Sau đó gửi nhận xét.