Dresden,
ơi mảnh đất thân thương!
Dresden của tôi, một thời đã sốngCó dòng Elbe êm đềm chảy quanh năm,
và những con tàu hơi nước xình xịch chở du khách viếng thăm
Vậy mà xuân nào, Elbe chả hiền lành,
dữ tợn gây lũ tràn bờ mỗi lần tuyết tan
Sông Elbe chia thành phố của tôi
ra hai phần, Thành mới - Neu và Thành cổ - Altstadt
Có những lâu đài cổ kính dựa bên bờ dốc
Xanh mướt những công viên
Chú bồ câu khẽ nhặt mẩu bánh trên tay
Chim, sóc, bướm… làm bạn cùng người
Chủ nhật đầu vừa đặt chân đến nơi,
tôi đã chạy như bay đến cung điện Zwingers tráng lệ
Ngay cửa điện là quần thể tượng thần Hy-lạp
đang đùa vui bên bao thiếu nữ ở trần,
từ miệng đang phun ra dòng nước mát trong
Và bên trong cất giữ hàng vạn bức tượng, tranh
Trước những tác phẩm nghệ thuật của muôn đời - tôi đã ngẩn ngơ…
Không xa là nhà thờ Marien Kirche
chả còn vẹn nguyên
Chứng tích đổ nát ấy dân Đức muốn nói:
“Đừng bao giờ chiến tranh, Thế giới ơi!”
Và đêm đêm Oper Haus rực sáng ánh đèn
Vọng ra tiếng đàn như muốn đệm cho từng cặp tình nhân
đang ôm hôn say đắm dưới những dàn nho trên bậc Terrasse
hay đang sánh vai nhau hứng gió dọc bờ sông
Dresden, ơi mảnh đất thân thương!
Nơi đã gắn bao kỷ niệm thời trai trẻ
Khó quên lắm, thành phố của tôi!
Sài Gòn, 1/5/2012
Cám ơn anh Quốc lần đầu mới có một người Việt như anh viết thơ về thành phố Dresden.Hình như anh đã từng sống tại Dresden? vậy anh ở đây từ năm nào đên năm nào?
Trả lờiXóaxin mạn phép anh cho được in ra để lưu hành nội bộ.
Xin cám ơn anh.
Đỗ xuân Ngọc (phụ trách CLB bóng đá Hội người Việt tại Dresden)
Chỉ ở Dresden hơn 1 năm, 1987-88, thực tập sinh đường QĐ tại Viện Tự động hóa chỉ huy IMAT, ngay ngay Armee-Museum bên Neustadt. Nhưng người Đức đã dạy mình nhiều và mình yêu Naumburg (học tiếng 1 năm tại Trường Ngoại ngữ QS Johannes Dieckman), yêu Dresden (nơi sống sau đó) cổ kính.
Trả lờiXóaƯớc mong có ngày trở về.
Bực mình! lại có THẰNG nào gọi mình là MÀY rồi gửi cho bài thơ? Chắc chỉ có BẠN QUẾ LÂM DỤC TÀI mới CHÍ TỚ thế này chứ già là hay sỹ và tự ái lắm!
Trả lờiXóaĐọc E.mail mới biết tác giả. Bọn nó gọi nhau cũng mày tao, chí tớ như các đàn anh, còn MÌNH nhận được là ăn theo. Một bài thơ không xuất sắc lắm nhưng nhiều tự sự mà người trong cuộc sẽ tâm đắc.
ANH NGÂN !
Anh Quốc có bài thơ hay. Đọc thơ anh lại chạnh lòng mà nhớ thành phố của ta, Sài gòn. Anh cho phép tôi 'chế' thơ anh nhé. Cám ơn anh!
Trả lờiXóaSài Gòn của tôi, một thời đang sống
Có dòng Nhiêu Lộc tù hãm quanh năm,
và những con thuyền, rác rến làm kinh hãi khách viếng thăm
Vậy mà chẳng có ai đoái hoài nạo vét,
Con kênh như vết thương lở loét
Kênh Nhiêu lộc chia thành phố của tôi
ra hai phần, một bên là Quận Bình Thạnh, một bên Quận Nhất
Có những xóm nghèo dựa bên bờ dốc
Tối tăm những công viên
Người ăn mày nhặt mẩu bánh trên tay
Chim, sóc, bướm… chẳng bao giờ thấy cả
Chủ nhật đầu vừa đặt chân đến nơi,
tôi đã chạy tránh xa bờ sông hay những công viên
Ngay cửa chùa Vĩnh Nghiêm là đám người ăn xin vật vã
đang chìa tay xin khách độ lường,
từ miệng đang cất lên bao lời ai oán
Và bên trong cất giữ nỗi tủi hờn nhẫn nhục
Trước bao điều ngang trái - tôi đã ngẩn ngơ…
Không xa là tượng đài Thích Quảng Đức
Vẫn còn vẹn nguyên chứng tích chiến tranh
Chứng tích ấy dân Sài Gòn như muốn nói:
“Đừng bao giờ chiến tranh, Thế giới ơi!”
Và đêm đêm Sài gòn mưa rơi mái tôn
Vọng ra tiếng buồn buồn muôn thủa
đang ôm nhũng đứa trẻ không còn cha , còn mẹ
hay đang sụt sùi khóc mẹ dọc bờ sông
Sài gòn, ơi mảnh đất thân thương!
Nơi đã gắn bao kỷ niệm thời trai trẻ
Khó quên lắm, thành phố của tôi!
Đề bài thơ trên : Sài Gòn, ƠI MẢNH ĐẤT THÂN THƯƠNG!
Trả lờiXóaĐau thật! Cảm ơn bạn.
Trả lờiXóaDân bảo, cánh lãnh đạo Tp: Hải Quân Đua Tài với bọ sậu như thế chỉ làm Tp ngập lụt. Thấy dân bảo, các cậu vừa đốt vừa ngu.
Trả lờiXóaCòn trên thì Hùng Dũng Sang Trọng. Đúng thật, các cậu lãnh đạo vừa qua kém cỏi, hết Tiên Lãnh lại đến Văn Giang, dân mất tín nghiêm trọng.
KQ