Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Truyện ngắn "Vợ hiền mưu trí giúp chồng" (ST: Đạt bột)

Câu chuyện xảy ra vào những ngày mùa xuân của những năm 60.
Chuông đồng hồ Hải quan đã gõ 10 tiếng. Trên con đường nhựa ướt nước mưa, Ôn Lâm 32 tuổi - công nhân nhà máy vật liệu, đang vội vàng khoác áo mưa chạy về nhà sau khi tan ca. Vừa vòng qua đường, chỉ nghe được tiếng kêu "ái zà ", một bóng đen ngã vật trên đường. Ôn Lâm giật mình, đi lên trước, thấy một phụ nữ đang lay hoay tìm cách đứng dậy, nhưng chị ta vẫn kêu đau. Ôn Lâm cúi xuống và theo bản năng anh cầm tay người phụ nữ và kéo chị ta dậy, quan tâm hỏi "Này chị, ngã có đau không, có bị thương chỗ nào không ?". Người phụ nữ không trả lời chỉ thấy dùng hai tay bóp bóp đầu gối. Ôn Lâm vội vàng cởi áo mưa,khoác lên người chị ta và nói: "Nhà chị ở đâu ? Tôi đưa chị về nhà". Người phụ nữ ấy nhìn Ôn Lâm và nói giọng yếu ớt: "Đi qua hai ngã tư đường là tới". Ôn Lâm không nói gì,lấy tay dìu chị ta đi.
       Mười phút sau họ đã đến trước một ngôi nhà có tường rào xây bằng đá.Người phụ nữ mở cửa,Ôn Lâm lại dắt chị ta đi từng bậc cầu thang lên lầu,vào một căn phòng được bố trí rất đẹp.Người phụ nữ thấy Ôn Lâm ướt sũng hết cả người,chị cảm thấy không đành lòng,để tỏ lòng cảm ơn,chị ta pha trà,lấy thuốc,lại lấy bánh kẹo trong tủ ra,mồm luôn nói cảm ơn.Ôn Lâm ngồi co ro trên ghế,mãi anh mới hỏi một câu : "Chị ở đây một mình sao ?" " Vâng, chồng tôi làm ca đêm trong nhà máy ". Ôn Lâm nghe xong thần kinh giật giật, vội vàng đứng dậy, nói: "Chào chị, tôi về !".
Cũng không đợi đối phương trả lời,anh đi ra cầu thang, bỗng nghe phía dưới cầu thang có tiếng gõ cửa vội vàng,một giọng nói của người đàn ông kêu to: "Phương Anh,mở cửa anh để quên chìa khóa ở nhà rồi". Người phụ nữ có tên là Phương Anh ấy biến đổi sắc mặt,vội vàng kéo Ôn Lâm đang xăm xăm bước xuống lầu,chị ta run run nói : " Không hay rồi,chồng....chồng tôi về..rồi " Ôn Lâm nhìn nét mặt biến sắc của Phương Anh,nói :" Chồng chị về thì có sao đâu,mà chị lại có vẻ sợ sệt như vậy ?" Phương Anh sợ hãi hạ giọng nói:" Bình thường chồng tôi thấy tôi đi với đan ông là đã mắng rồi,gần đây không hiểu sao cái tính ấy lại gia tăng,tối hôm nay nhìn thấy anh ở đây,anh ấy sẽ đánh em chết mất!" Ôn Lâm nói :" Để tôi xuống mở cửa giải thích cho anh ấy".Bên ngoài tiếng gõ cửa và tiếng chửi bới của người đàn ông lại vang lên :" Người chết rồi hay sao mà không ra mở cửa" Phương Anh rơi nước mắt van xin :" Này anh,đã thương thì thương cho trót,để tôi tìm một chỗ cho anh trốn đi".Ôn Lâm xua tay nói:" Trốn ư ? Như thế thì còn ra thể thống gì nữa !"."Này anh ơi,anh ấy làm ca đêm,anh ấy về rồi đi ngay ấy mà,anh nhanh chân vào nhà tắm trốn một lúc".Phương Anh nói xong chạy xuống dưới lầu dưới.
      Sự van xin của Phương Anh đã làm mềm lòng Ôn Lâm lương thiện thật thà,cuối cùng anh chui vào nhà tắm.Phương Anh lau nước mắt,định thần lại,đi xuống lầu mở cửa.Chồng chị ta vừa đi lên lầu,vừa la mắng.Vừa bước vào phòng anh ta lia mắt nghi ngờ nhìn quanh nhà,anh ta nhìn thấy bánh kẹo và ly trà nóng trên bàn,liền như một con dã thú điên cuồng,anh ta chồm lên kéo tóc Phương Anh,thét :" Mày đưa ai về nhà đây,người ở đâu ?" Phương Anh sợ quá vừa lắc đầu,vừa xua tay,phủ nhận" Không,không ai đến..." Thế là hai cái tát nảy đom đóm lên má chị ta,tiếp đó là đấm,là đá,tiếp đó là ly chén vỡ nát tung tóe quanh nhà.Anh chồng tên là Mại Đại Quyền vừa đánh vừa chửi:" Mày là con đàn bà khốn nạn,lợi dụng lúc tao làm ca đêm,mày đưa trai về nhà,tao đánh chết mày".
      Lúc này Ôn Lâm trốn trong nhà tắm không có đường ra,không có đường chạy,toàn thân run lên như trong lúc trời giá lạnh lại được gột lên mấy gáo nước lạnh,anh càng run hơn.Mại Đại Quyền đẩy Phương Anh ngả xuống salong,đột nhiên chạy đến nhà tắm mở cửa ra.Khi anh nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đang run run đứng trong đó,anh như một con sói vồ lên nắm tóc Ôn Lâm.Ôn Lâm đang định nói câu thanh minh,lập tức mấy cái tát rơi vào hai má,đánh Ôn Lâm  hoa mắt nổ đom đóm,tiếp đó là đấm là đá vào bụng vào mông,làm cho Ôn Lâm ngã nhào xuống đất.Mại Đại Quyền chống nạnh nghiêm giọng nói :" Mày ăn phải gan hùm,sao dám đến đây thông dâm,mày ở cơ quan nào?".Bị đánh một trận đau quá,Ôn Lâm cảm thấy trời đất quay cuồng,anh ngây người nhìn đối phương,trân trân ngồi trên mặt đất,mãi đến khi bị thêm một cú đá vào lưng,anh mới tỉnh lại.Anh cố đứng dậy,lấy tay lau qua vết máu trên mồm,từ tốn giải thích nói:"Anh không nên hiểu lầm,tôi đi đường trời mưa thấy chị ấy ngã đau,mới đưa chị ấy về đây".Phương Anh cũng nói:" Điều anh ấy nói là đúng sự thật".Mại Đại Quyền nhìn Phương Anh" Nói dễ nghe nhỉ?Mày là người như thế nào với nó,trốn trong nhà xí làm gì ?" Bình thường Ôn Lâm không phải là người biết ăn nói,đến lúc toàn thân bị đánh nhừ đòn mà cũng lúng túng không biết nên bắt đầu từ đâu,chỉ lặp đi lặp lại có mấy câu.Phương Anh cũng không biết nói gì hơn,chị ta úp mặt vào salong khóc lóc.
      Mại Đại Quyền làm ầm ĩ có đến nữa giờ mới ngôi ngoai cơn giận,hắn hút một điếu thuốc,thở khói ra và đột nhiên nhìn Ôn Lâm hạ giọng nói :" Mày thử nghĩ xem,việc này nên đưa ra tòa xử hay là làm riêng với nhau?" Ôn Lâm lúng túng hỏi :" Thế nào là tòa,thế nào là tư?" " Đưa ra tòa,tức là tố cáo tội thông dâm của mày ra tòa án,xử mày thì ít nhất 5 năm tù.Còn làm riêng với nhau ư,tức là chúng ta tự giải quyết với nhau".Ôn Lâm gật đầu nói:" Làm riêng,làm riêng"."Được,thế thì được,mày đưa cho tao ba trăm đòng nhân dân tệ thôi.Nói cho mày biết,ba trăm đồng nhân dân tệ là để bồi thường danh dự cho tao,thế là còn rẻ đấy.Nếu không đưa sang tòa án,tao chỉ cần nói với đàn em một tiếng,mày sẽ nhừ đòn con ạ,cuối cùng là đội cho mày cái mũ phần tử tội phạm,cho mày đi lao động suốt đời!" "Từng câu từng chữ của Mại Đại Quyền đã dồn Ôn Lâm vào tân chân tường làm buốt trái tim anh,anh không sao giữ được cái dũng khí ngày thường được nữa,tất cả đều đã bị MĐQ đe dọa làm cho anh quá sợ hãi.Ôn Lâm đành âm thầm làm theo sự bố trí của MĐQ ,viết một tò giấy " Tự hối thư" in dấu tay vào.MĐQ vung tờ giấy lên nói:"10H sáng mai giao tiền ở cửa sau của cửa hàng bách hóa Nam Môn,đúng giờ không đến hihihi,đây là giấy tự tay mày viết:"
      Ôn Lâm đáng thương chân cao chân thấp về nhà.Không bật đèn,chui ngay vài chăn,anh ta chỉ cảm thấy toàn thân rét run.Suốt đêm không sao ngủ được,trằn trọc mãi khiến vợ là Kim Mai nằm bên cạnh cũng không sao ngủ được:"Anh làm sao vậy,làm sao mà muộn như vậy vẫn chưa ngủ,tại ăn no quá,hay là......." Chưa nói hết câu cô đã giật bắn mình như chạm phải điện,thì ra cô đã nhìn thấy mặt chồng sưng to và vết máu chưa khô bên khóe mồm của chồng,cô vội vàng lấy khăn lau cho chồng,một mặt vẫn hỏi dồn " Đã xảy ra việc gì thế này ? Anh hãy nói nhanh đi ?" Cô vợ vừa xoa vừa hỏi như vậy đã làm cho Ôn Lâm xúc động nước mắt chảy ra giàn dụa,đành cắn răng nói ra sự thật từ đầu đến cuối cho vợ nha,khiến Kim Mai tức giận,cô đập mạnh hai tay xuống giường,chân đá tung chăn lên trời.Ôn Lâm vội vàng thanh minh :" Tại vì anh thương người đàn bà kia mới trốn đấy chứ,Kim Mai,em phải tin anh..." Kim Mai ngắt lời:" Không nói nữa,em mà lai không tin anh ! Đi,chúng ta đi tìm chỗ đấu lí..." Ôn Lâm xua tay liên hồi :" Không được,cái giấy "tự hối thư " đang còn nằm trong tay kẻ ác ấy,không được !" Sự việc đến nước này,Kim Mai còn biết cách gì ? 
      Sáng hôm sao Kim Mai ra ngân hàng rút ba trăm đồng nhân dân tệ,đều là tiền mười đồng mới tinh,bỗng cô cầm một tờ mười đồng xé đứt một góc,rồi dùng tờ " Tin Tức Tham Khảo" gói lại,đến hơn 9h mới giao cho Ôn Lâm:"Em đi làm,anh cầm tiền đi giao cho thằng chó má ấy đi.Hãy nhớ nhất định phải lấy cho bằng được cái tờ " tự hối thư" về.Lúc này,ở cửa sau bách hóa Nam Môn,Mại Đại Quyền hiếu thắng mồm ngậm điếu thuốc lá đang đứng đợi ở đó.thấy Ôn Lâm đến,hắn đưa tay ra nói:"Tiền".Ôn Lâm cầm lấy " tự hối thư" và đưa 300 đồng nhân dân tệ cho MĐQ.Hắn không khác một con chó đói thấy miếng thịt ngon,vội vàng vồ lấy,mở ra đếm,rồi lại gói lại như cũ,vội vàng nhét vào túi áo,đi mấy bước,nhảy lên xe bus.Ôn Lâm rơm rơm nước mắt nhìn chiếc xe từ từ bỏ đi.
      Lúc này xe đã chạy vào khu phố đông đúc,người lên xe chen chúc nhau,phụ xe bán vé là một người đứng tuổi,nhắc nhở mọi người hãy cẩn thận túi tiền,đề phòng móc túi.Người phụ xe vừa dứt lời,bỗng người phụ nữ đứng cạnh Mại Đại Huyền kêu thất thanh :" Ôi chết rồi ! Tiền của tôi mất rồi!" Lúc này trong xe người đông cũng rối loạn,mọi người vây chặt lại người phụ nữ này hỏi dồn:" Chị mất bao nhiêu tiền ?  Nhanh tìm kĩ lại xem...?"." Số tiền này tôi vừa lĩnh ở ngân hàng ra để chi dùng cho cha tôi đang mổ ở bệnh viện,vừa mới lĩnh 300 đồng.Tôi nhớ rất rõ,toàn bộ đều là tiền mười đồng mới,có 1 tờ mất một góc,tất cả đều gói trong tờ" Tin Tức Tham Khảo"  ngày 2 tháng 3 lúc lên xe vẫn còn !" Chị ta nói xong òa lên khóc.Mọi người không sao cầm lòng được.Mọi người hô lên " lục soát" Mại Đai Quyền lo lắng,đúng là gặp ma rồi,số tiền phụ nữ này nói làm sao mà lại đúng số tiền của mình như vậy ? Hắn càng căng thẳng,mặt mất sắc,hai tay giữ chặt lấy túi đen.Lúc này người phụ nữ vừa kêu mất tiền,hai mắt trừng trừng nhìn xoáy vào hắn.Mại Đại Quyền vội chen lấn ra phía cửa xe.Bỗng áo trước ngực của Mại Đại Quyền bị người phụ nữ này nắm chặt :" Vừa rồi mày chen lấn bên cạnh tao,mày lấy tiền của tao!" Mại Đại Quyền tuy có hoảng,nhưng hắn là một tay anh chị già dặn,lập tức phản công:" Cô đừng có cắn quàng,không khéo ăn tát tai đấy !" " Không ăn cắp sao lại định chuồng,không ăn cắp việc gì mày phải hốt hoảng ?" " Xét người nó.." Mọi người thấy một tên đáng ngờ như vậy,liền tức giận,nhao nhao lên tiếng ủng hộ.Mại Đại Quyền thấy sự tình không hay,liền nhanh chân chạy ra cửa xe đinh trốn.Nhưng chạy đâu cho thoát ! Mọi người xét hết túi áo,túi quần,một thanh niên giật lấy túi đen,mở ra trước mặt mọi người,quả nhiên đúng 30 tờ giấy bạc mới tinh được gói trong tờ " Tin Tức Tham khảo " ngày 2 tháng 3,có một tờ mất một góc,đúng 300 đồng không sai.Bình thường người Thượng Hải rất ghét kẻ cắp,gặp phải trường hợp này,họ không tha ?   Đánh ! đánh ! đánh ! Người phụ nữ này xông lên phía trước giáng cho hắn 2 bạt tai,người bên cạnh cũng không chịu kém,họ xông vào kẻ đấm người đập."Tôi không ăn cắp,tiền này là........." Bây giờ thì Mại Đại Quyền không sao giải thích được.MĐQ bị hàng trăm quả đấm vào người,vào đầu,vào mặt.
      Lại hỏi người phụ nữ này là ai,chị chính là Kim Mai người vợ thông minh của Ôn Lâm.Tối hôm qua,sau khi xảy ra sự việc,Kim Mai nghĩ : Trong hoàn cảnh có lí không có cách để giải bày,có oan không có cách để thưa,chỉ có dựa vào trí thông minh của bản thân và dựa vào lực lượng quần chúng để chống lại bọn gian ác,trừng trị con sâu mọt hại người như Mại Đại Quyền,lấy về 300 đồng giải hận cho người chồng hiền lành,chất phác của mình.
                                                                                                                                                                                                           (Minh Phương_sưu tầm)

1 nhận xét:

Nếu bạn không đăng kí mà muốn có comment thì sau khi viết nhận xét (nhớ đọc lại 1 lượt) và điền tên (hoặc nickname) của mình, rồi click vào mục "Ẩn danh" ("Chọn 1 nhận dang" ở phía dưới). Sau đó gửi nhận xét.